Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2014

Viết cho nhng mnh v đã tng mang tên HNH PHÚC.



  Cùng một buổi tối, nghe Woim Radio “Bỏ cuộc” của Nu, đọc “Yêu như một cái cây” của Dung Keil, và tâm trạng thì chả vui vẻ gì, lòng tự nhiên chùng lại,thực sự….đã bỏ cuộc rồi, đúng không?




Không phải yêu thương nào cũng là vĩnh cửu, và, cũng không phải sự kết thúc nào là đau khổ tột cùng. Chỉ là, trong một thời điểm nào đó của cuộc đời, có cái gọi là YÊU bất chợt ghé thăm. Chỉ là, trong một khoảnh khắc chẳng thể đặt tên, cũng có cái gọi là TAN vỡ….Chấp nhận chúng thực là bài học chẳng dễ dàng…



Mấy hôm nay trời ảm đạm quá, mưa phùn lất phất cả ngày, con đường ướp nhẹp, mái tóc ướt nhẹp, cảm giác ngứa ngáy và khó chịu. Và cô, chả lãng mạn đến mức liên tưởng khung cảnh này giống với thị trấn Forks  trong phim Twighlight Saga. Vẫn là con đường quen thuộc in dấu chân qua lại của biết bao con người, và trong số đó, có anh. Nhưng có lẽ, dù tìm mỏi mắt cả quãng đời còn lại cô cũng không thể thấy những dấu chân  gắn liền với tháng ngày hạnh phúc của cô- 1 năm về trước, của anh - 1 năm về trước. Đã bao lần đón đưa  qua giảng đường đại học, đã bao lần cô nhảy chân sáo kéo tay anh lang thag khắp phố phường chỉ để thỏa mãn thú vui đi dạo hóng gió, đã bao lần ngả vào vai anh tận hưởng vị thơm mát của kem chanh bạc hà bên bờ hồ , trong tiết trời se lạnh nghêu ngao hát những bài hát không tên mà cô tự nghĩ, tận hưởng thế giới chỉ riêng 2 người, đã bao lần những cái ôm siết chặt cho thỏa nỗi nhớ nhung, những cái hôn tạm biệt vội vã mà lưu luyến…



Người ta bảo, để quên đi 1 mối tình thật lòng thì cần ít nhất 6 tháng. Với cô, đã là 2 lần 6 tháng ấy rồi, mà sao mỗi khi đi qua con đường quen thuộc phủ trắng hoa sưa, quyện mùi thơm từ những tách capuchino của Café Cốm phảng phất trong không trung lại có cảm giác khó chịu thế, trống ngực cứ đập thình thịch không cho cô nghĩ về điều gì khác ngoài những kỉ niệm đã vụn vỡ từ rất lâu, đã bám bụi dày đặc, nhưng rất sắc…cứ vậy mà cứa vào tim cô, chảy máu, đau. Tình yêu bắt đầu đã không có lí do thì khi chia tay chẳng có lí do nào thỏa đáng cả. Cô không cần điều đó để bám víu, để kể lể với mọi người rằng “tôi buồn lắm, tôi đau lắm, người ta đã bỏ tôi rồi đấy”…. Cô với anh đến với nhau quá nhanh, nhưng tình cảm nồng nàn  cũng đâu có kém gì ai. Thậm chí, cô cùng anh đã suy nghĩ về viễn cảnh tương lai, có cô, có anh, có đám nhóc cười nói vui vẻ dưới chung một mái nhà. Có người bạn nói với cô rằng: “ Đến với nhau nhanh như vậy liệu có bền lâu?” Bền lâu hay không là do mình. Cô nghĩ vậy đấy. Ấy thế mà chỉ vài lần cãi vã, chỉ 1 2 lần vô tâm mà cô và anh- cũng nhanh chóng khép lại câu chuyện tình bao người ngưỡng mộ như chẳng có gì đáng ngạc nhiên- một cái kết đc dự báo trước ngay từ khi bắt đầu..



 Người ta bảo, tình yêu phải vượt qua sóng gió mới có thể bền vững lâu dài. Cô và anh, còn chưa chạm đến sóng gió, còn chưa trải qua những nỗi dằn vặt thâu đêm gục mặt vào gối mà khóc nức nở, bỏ ăn bỏ ngủ tinh thần suy sụp,  phải chăng vì quá bình yên mà không cam lòng, yêu thương như vậy là chưa đủ? Cứ thế mà xa nhau, cứ thế, anh không còn nhìn cô bằng ánh mắt ngập tràn những yêu thương mà thay vào đó là một khoảng không vô tận, trong đáy mắt anh hình ảnh cô đã biến mất tự lúc nào, tựa như bầu trời đêm đông u ám, đen đặc bao phủ lấy cô khiến cô ngộp thở, cứ thế những lời hỏi han quan tâm từ anh chỉ còn là trách nhiệm, cứ thế cô thức đêm thức hôm làm đồ tặng anh nhưng chi nhận lại vỏn vẹn 2 chữ “cảm ơn”. Sinh nhật cô, anh rủ cô đi xem phim, một bộ phim anh thích. Trong rạp tối om, 2 đôi mắt chăm chăm nhìn vào những hình ảnh chớp nháy liên tục, 1 lạnh lùng không cảm xúc, 1 nước mắt lặng lẽ rơi, cô chẳng buồn gạt, anh cũng không biết hay cố tình không biết, cô thấy hô hấp khó khăn, chếnh choáng chơi vơi, cô cố tình nắm tay anh,là lần đầu tiên cô chủ động, nắm thật chặt, cố tìm kiếm cái gì đó để níu giữ anh, để tìm đc anh của ngày xưa, ngày mà anh cầm đôi tay cô áp vào má và nói “mãi ở bênh anh nhé”….. tay anh vẫn ấm nhưng….sao cô cảm thấy lạnh lẽo thế, cô độc thế…Anh từ từ nới tay cô, rồi buông, rồi chìm trong im lặng…



Cứ thế Anh rời xa cô, để cô lại với nỗi tiếc nuối, với niềm tin lụi tàn, với tình yêu dành cho anh khi vẫn còn mãnh liệt lắm. Cô chật vật với thói quen không có anh bên cạnh, tự mình an ủi mỗi khi nản lòng, rằng anh sống rất tốt thì cô cũng vậy, cô gái của anh mạnh mẽ lắm mà. Cô nhiều lần muốn thoát khỏi cái bóng của anh, cũng gặp một vài người mới nhưng có lẽ anh “ích kỉ” quá, cứ chỉ muốn trong tim cô  có mình anh thôi. Kể cả khi anh không còn ở bên cạnh. Thời gian cũng thật độc ác, nó cứ giằng co với cô, cố gắng đoạt lấy anh từ cô, xóa dần những cảm xúc của cô về anh. Cô không còn giật thót khi có ai đó vô tình nhắc đến tên anh, không còn mải miết chạy theo những kí ức ngọt ngào chập chờn trong giấc ngủ, không còn nửa đêm giật mình tinh giấc bỗng thấy cô đơn trống trải r tự mắng mình thật ngốc, không còn cảm thấy tò mò về cuộc sống của anh hiện tại nữa, anh sống ra sao, đã quên cô rồi chứ.

 Thời gian thật đáng sợ, cảm xúc con người cũng thật đáng sợ, đến lượt cô buông tay rồi…Bỏ cuộc ….Cô đã sống trong quá khứ đủ lâu để nhận ra cái cô cần bây giờ là gì. Là một cuộc sống mà anh chỉ là 1 người đã giúp cô đi 1 quãng đường , còn phía sau và mãi mãi sẽ là 1 ng đồng hành khác đi cùng cô đến chân trời góc bể. Cô không buồn nữa, chỉ là, đang đối mặt với một thói quen…



Hàng cây vẫn vậy, vẫn đang thay lá nên trơ trọi, nhưng trông chúng chẳng hề cô đơn, cô vận bộ cánh mới, hít hà cái không khí ẩm thấp này, trà sữa lipton hương bạc hà phảng phát quanh đầu mũi, vốn dĩ, chẳng có gì là quá tệ…

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

By :
Free Blog Templates