Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2014

NẮNG PHA LÊ

Cái truyện ngắn viết đã 3 năm r giờ mới lôi ra chỉnh sửa :3 trc h vẫn thích có 1 ông anh trai và ao ước có 1 ông anh trai nhưng ông trời lại an bài cho mình làm bà chị cả khó tính đanh đá của 1 con nhóc kém mình 9 tuổi

 ヾ( ̄0 ̄; )ノ   => mình nhận kha khá anh trai kết nghĩa ^_^

Kết thúc 1 ngày vô dụng *ngao ngán tột độ* 








20h11'...

Du ngồi trước laptop, khì khu "viết" từng dòng với một chút bồn chồn, một chút buồn, một chút hi vọng....





" Anh hai!

Em không biết liệu anh có đọc được những dòng này không nhưng em vẫn viết, vẫn có quyền hi vọng anh nhỉ ^^~



Anh có biết mai là ngày gì không, ngày Quốc tế Phụ Nữ 8/3- ngày của mẹ chúng ta, phải không anh? Em không biết năm nay hai anh em mình có cùng nhau đi chọn hoa cho mẹ hay không nữa.....haiz… Buồn thật!



Em vẫn nhớ 8/3 năm ngoái, em vừa đi học về, anh lôi tuột em ra cửa hàng hoa để chọn hoa cho mẹ, anh bảo con gái có "gu" thẩm mỹ tốt hơn con trai ( cái điều đương nhiên này đc thế giới chứng nhận rồi :3)



Trên đường đi em nũng nịu:

-Anh hai ko có quà cho em à?

- Cô là phụ nữ sao :v

- Em chưa phải phụ nữ nhưng vẫn thuộc 1 nửa thế giới này >_<

- Mồm mép thấy gớm, Tối nay anh rửa bát cho ok chưa?

- Chưa

- Sao lại chưa?

- Anh cho em mượn nick game 2 ngày :P

- Trời con gái gì mà...

- Anh hứa đi

- Vâng, tuân lệnh cô nương!

- Không biết ba tặng quà gì cho mẹ anh nhỉ

-uhmm...



Lúc cô bán hàng hoa nói mẹ chúng ta thật là một người phụ nữ hạnh phúc, em đã rất vui nhưng em đâu biết rằng đâu phải mẹ lúc nào cũng hạnh phúc như vậy...

Có lần em hỏi anh:

-Sao dạo này trông mẹ buồn và mệt mỏi thế ? Có chuyện gì phiền lòng phải không anh?

Anh ngập ngừng và trả lời 1 câu khó hiểu:

- Nhóc còn nhỏ chưa hiểu được đâu

Em vẫn cố gặng:

-Em đâu còn bé nữa…



...

Tiết trời tháng ba ấm áp. Yên Bình. không lạnh buốt như mùa đông mà cũng không nắng gắt và nóng bức như mùa hè. Nắng tháng ba đẹp lắm, nắng chiều nhẹ tênh lung linh như những viên pha lê lấp lánh quyện với những cơn gió bất chợt thoáng qua làm những cánh hoa rung khẽ và đẹp đến lạ lùng. Em có thể cảm nhận cái không khí nhộn nhịp này khi đâu đâu cũng thấy hoa ngập tràn những con phố, chồng đi chợ thay vợ, con trai viết những dòng yêu thương lên chiếc thiệp để tặng mẹ, bạn trai tỉ mẩn chọn quà cho người yêu,….Ngồi sau xe anh, em nghêu ngao hát và tưởng tượng ra khuôn mặt hạnh phúc và nụ cười rạng rỡ của mẹ khi nhân được món quà nhỏ của hai anh em mình và khi em chạy đến ôm chầm lây mẹ mà nói: Con yêu mẹ!



Nhưng cái đầu ngây thơ của em mà anh vẫn hay chê là ngốc đâu có biết được hôm ấy em chỉ có thể thấy nước mắt mà thôi...

Đáng lẽ giờ này 2 anh em phải ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức mẹ chuẩn bị cho bữa tối, đi từ ngoài cổng sẽ cảm nhận được cái bụng đang réo o o vì thèm món sườn chua ngọt bởi công thức thần kì chỉ của riêng mẹ, hơn nữa hôm nay là ngày đặc biệt: ngày 8/3 và ngày ba về nhà. Ba thường xuyên đi công tác xa nên cả tháng có khi chỉ về 1 lần, chỉ ở nhà 1 ngày rồi hôm sau lại vội vã đi làm…Hôm nay ngôi nhà quen thuộc im ắng lạ thường, phòng bếp không chút ánh sáng, lạnh tanh ….



Vừa vào đến nhà, 2 anh em đứng sững khi nghe thấy tiếng cãi vã, tiếng khóc thút thít, tiếng đổ vỡ....Anh chạy ngay lên tầng, em giật thót, cũng chạy theo, trên tay vẫn cầm giỏ hoa lan thơm ngào ngạt ...Mẹ ngồi trên ghế, khuôn mặt méo mó, nước mắt lưng tròng, một bên má vẫn hằn đỏ sự giận giữ điên cuồng của người mà mẹ đã từng yêu thương hết mực. nhìn thấy anh mẹ liền vội gạt nước mắt, cố nặn ra nụ cười ngượng ngịu, nấc lên từng tiếng nghẹn ngào:

- Các con..về rồi à...để mẹ xuống dọn cơm....

- Cô đứng yên đấy? Tôi còn chưa xong chuyện với cô!

…Có mùi rượu nồng nặc trong không trung…..

- Thôi đi!!! Anh hét lên, em chưa bao giờ thấy anh như vậy, trong mắt anh hằn lên tia đỏ, môi mím chặt, tay nắm chặt, anh nhìn mẹ đau xót, nhìn ba đầy oán giận. Dưới chân anh là những mảnh vỡ của cái bình thủy tinh tự tay mẹ chọn. Chân anh chảy máu, anh không quan tâm….



Em chỉ biết khóc, em bàng hoàng, vô thức giỏ hoa rơi xuống sàn nhà… Em chạy lại ôm mẹ, nức nở. Em ko tin chuyện này lại xảy ra...ba rất yêu mẹ mà... ??? Sao lại như thế?? Thì ra bấy lâu nay mẹ sống như thế này sao? Mẹ giấu chuyện này chỉ mình mẹ chịu đựng, để em ảo tưởng về một gia đình hạnh phúc ấm êm sao? Ba  là niềm tự hào của em mỗi khi nhắc đến trước bạn bè….Và vì sao…anh lại không nói với em..???

Trong tâm can em đau lắm, hận lắm, 1 gia đình tưởng chừng như yên ấm mà bây giờ cứ như một mớ hỗn độn, đổ sụp ngay trước mắt, 1 quả cầu pha lê hoàn hảo đã vỡ vụn. Tan. giống chiếc bình thủy tinh không còn nguyên vẹn đang vương những mảnh vỡ trên sàn. Thực em vẫn không tin được chuyện này đâu anh//



-Cái con nhỏ này, lớn rồi mà khóc như con nít, mẹ không sao....

Mẹ cố an ủi em như vậy đấy...

-....





Tối hôm ấy chỉ có 3 mẹ con ăn cơm, nói là ăn cơm nhưng em cảm giác như đang nuốt những hạt gạo khô khốc, cổ họng đắng ngắt, em biết anh buồn và bực bội. Anh ăn quấy quá cho xong rồi lên phòng ba, em biết anh và ba to tiếng vs nhau, và câu cuối cùng, khi anh ra khỏi cửa phòng, ba gắt lên:" Mày đi ra khỏi cái nhà này ngay lập tức, tao không có đứa con như mày!" Rồi anh đi…mang theo va li quần áo..mặc cho mẹ ngăn cản, mặc cho em gái van nài... Hôm ấy là một ngày tồi tệ...





Anh quá đáng lắm anh biết không? Anh đi rồi còn ai chơi bài uống nước với em, ai chơi game cùng em, ai dạy em học tin, ai đưa em đi xem phim, ai đùn đẩy rửa bát với em và hứa cho em kẹo?? Anh làm mẹ khóc nhiều lắm, mẹ lo lắng cho anh, thức trắng bao đêm rồi, trông mẹ tiều tụy đi nhiều, da không còn hồng hào như trước, những cơn ho trở mùa cứ ghé thăm bất chợt, thi thoảng em lại thấy mẹ ngắm nhìn ảnh anh em mình hồi bé, cứ ngồi im thế thật lâu… em thấy mình thật vô dụng, em chỉ biết an ủi mẹ rằng anh đang sống rất tốt anh có thể tự lo cho mình, anh là con trai của mẹ, là anh trai của em mà....



 Anh nói anh đang làm một lập trình viên cho 1 công ty tư nhân nổi tiếng, biết tin này  mẹ vui lắm. Mẹ đã cười nhiều hơn cho dù ba vẫn đi thường xuyên và rất ít về nhưng trong thâm tâm em biết mẹ rất tự hào về anh và rất nhớ anh đấy! Em đã nói chuyện với ba, ba nói ba có lỗi với mẹ và anh em mình, ba cũng buồn và khổ tâm lắm ba hứa sẽ quan tâm hơn đến gia đình mình, sắp tới ba không phải đi làm xa nhà nữa, gia đình mình sẽ lại đoàn tụ, lại vui vẻ phải không anh?

 Mà thôi, em không nhắc những chuyện buồn nữa đâu, tối lại mất ngủ mọc mụn chết hì hì. Em nhớ anh lắm, 1 năm rồi không biết có đẹp trai ra được tí nào không, có bạn gái thì dẫn mau về nhà để em duyệt nhé ^^





Anh hai  giờ đang làm gì nhỉ? Mai anh về nhà đi nhé, em với anh sẽ cùng đi mua hoa cho mẹ, được ko anh bởi vì mai là một ngày đặc biệt- đặc biệt đúng nghĩa! Chắc chắn là như vậy



Em gái ngoan của anh!"

Du viết xong, r send đến 1 địa chỉ mail mà có lẽ chủ nhân của n sẽ chẳng bao giờ dùng đến.



                  .....................................................................................



22h

-Ê, chưa nghỉ a`?

-Ừ

-Chăm chỉ vừa thôi con mọt này, đi ăn khuya cùng tụi này luôn nhá

-Mấy ông đi trước đi

-Nhanh lên đấy, hôm nay sếp tổng khao

-Biết rồi biết rồi



Minh bật cười,đóng tab mail vừa đọc xong, cái con nhỏ lanh chanh này vẫn vậy....Anh cũng nhớ nhóc lắm đấy :)

Trên bàn làm viêc, một chiếc khung ảnh chụp cả gia đình hạnh phúc trong 1 ngày nắng đẹp như pha lê.....









"Mẹ, ngày mai con sẽ về!"


0 nhận xét:

Đăng nhận xét

By :
Free Blog Templates