Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2014
*lảm nhảm* : tâm trạng lộn xộn và đã viết ra những thứ hỗn độn....
“Người ta bảo: Lớn rồi sẽ khác, lớn rồi sẽ phải từ bỏ nhiều thứ mình thích, phải biết chấp nhận những thứ mình không thích”.
“Người ta” là cái gì đó mông lung lắm, chả biết đích thực là ai, chả biết câu nói đó có ý nghĩa gì chỉ biết là điều đó thật nhảm nhí! Làm gì có ai từ bỏ cái mình thích, làm sao có thể chấp nhận cái mình ghét?
Hồi nhỏ nghĩ như vậy đó….
Đến tận bây giờ, trải qua cái thời ngô nghê và hiện tại đang trong giai đoạn bồng bột xốc nổi, mới nhận ra : Ừ! Người ta đúng!
Lớn rồi, suy nghĩ sẽ khác, không còn tin vào những câu chuyện cổ tích Lọ Lem và Hoàng tử bạch mã nhưng….. lại mơ mộng về 1 soái ca trong tiểu thuyết ngôn tình.
Lớn rồi, dù rất thích chơi búp bê nhưng phải từ bỏ vì cuộc sống hiện thực bận bịu với những thú vui khác, những người bạn khác hoặc đơn giản: “Lớn rồi, mấy trò trẻ con ấy ai còn chơi!”
Lớn rồi, chấp nhận thi 1 trường đại học khối A thay vì ước mơ làm nhà văn viết lách , vì, cuộc sống đâu của riêng mình, sống vì gia đình, vì người thân nữa…
Lớn rồi, học cách tự làm mình vui khi cô đơn, tự ru mình ngủ bằng những ca khúc không lời, vì, cuộc sống đâu phải lúc nào cũng vui vẻ nhộn nhịp thế…

Lớn rồi, cũng phải trải qua cái gọi là tình yêu, nghe có vẻ vĩ đại lắm nhưng thực ra lại bình dị đến lạ thường. Thậm chí, khi một nửa kia không còn nữa mọi chuyện cũng chẳng mấy đổi thay, đường vẫn đông, thời tiết vẫn đủ bốn mùa…Chỉ là, học cách trở lại vạch xuất phát ban đầu…và học cách lãng quên.
Lớn rồi, phải học cách nhẫn nhịn trước những thị phi, những ganh đua trên đường đời, học cách làm cho cái đầu tỉnh táo mà không làm điều dại dột.
Lớn rồi, sẽ im lặng nhiều hơn....vì phải lo toan nhiều thứ

Lớn rồi, phải học cách vững vàng trước mọi mất mát, vì, chẳng có ai bên ta mãi được đâu….
Lớn rồi, cho dù muốn sống thật với bản thân thì vẫn phải học cách đeo mặt nạ và lạc quan…mỉm cười với cuộc sống
Lớn rồi, thay vì ngồi khóc ăn vạ tìm kiếm sự an ủi khi té ngã thì phải tự phủi bụi đứng dậy r tiếp tục đi, có chăng là tìm 1 góc nào đó r âm thầm nuốt nước mắt vào tim...
Lớn rồi, sẽ phải cân nhắc giữa những lựa chọn, tự do hay ràng buộc, ở lại hay ra đi, v..v sai 1 li đi 1 dặm mà.. Lớn rồi phải học thêm nhiều thứ lắm..nên chả muốn lớn đâu!
NHƯNG….lớn rồi cũng đâu khác trẻ con là mấy, chỉ là…cách biểu hiện khác nhau mà thôi…..

Vỡ Tan- Bỏ Cuộc và Bước Tiếp (tản mạn vớ vẩn cá tháng 4 :3)
0 nhận xét Người đăng: Trungle93 vào lúc 06:57
Viết cho những mảnh vỡ đã từng mang tên HẠNH PHÚC.
Cùng một buổi tối, nghe Woim Radio “Bỏ cuộc” của Nu, đọc “Yêu như một cái cây” của Dung Keil, và tâm trạng thì chả vui vẻ gì, lòng tự nhiên chùng lại,thực sự….đã bỏ cuộc rồi, đúng không?

Không phải yêu thương nào cũng là vĩnh cửu, và, cũng không phải sự kết thúc nào là đau khổ tột cùng. Chỉ là, trong một thời điểm nào đó của cuộc đời, có cái gọi là YÊU bất chợt ghé thăm. Chỉ là, trong một khoảnh khắc chẳng thể đặt tên, cũng có cái gọi là TAN vỡ….Chấp nhận chúng thực là bài học chẳng dễ dàng…
Mấy hôm nay trời ảm đạm quá, mưa phùn lất phất cả ngày, con đường ướp nhẹp, mái tóc ướt nhẹp, cảm giác ngứa ngáy và khó chịu. Và cô, chả lãng mạn đến mức liên tưởng khung cảnh này giống với thị trấn Forks trong phim Twighlight Saga. Vẫn là con đường quen thuộc in dấu chân qua lại của biết bao con người, và trong số đó, có anh. Nhưng có lẽ, dù tìm mỏi mắt cả quãng đời còn lại cô cũng không thể thấy những dấu chân gắn liền với tháng ngày hạnh phúc của cô- 1 năm về trước, của anh - 1 năm về trước. Đã bao lần đón đưa qua giảng đường đại học, đã bao lần cô nhảy chân sáo kéo tay anh lang thag khắp phố phường chỉ để thỏa mãn thú vui đi dạo hóng gió, đã bao lần ngả vào vai anh tận hưởng vị thơm mát của kem chanh bạc hà bên bờ hồ , trong tiết trời se lạnh nghêu ngao hát những bài hát không tên mà cô tự nghĩ, tận hưởng thế giới chỉ riêng 2 người, đã bao lần những cái ôm siết chặt cho thỏa nỗi nhớ nhung, những cái hôn tạm biệt vội vã mà lưu luyến…
Người ta bảo, để quên đi 1 mối tình thật lòng thì cần ít nhất 6 tháng. Với cô, đã là 2 lần 6 tháng ấy rồi, mà sao mỗi khi đi qua con đường quen thuộc phủ trắng hoa sưa, quyện mùi thơm từ những tách capuchino của Café Cốm phảng phất trong không trung lại có cảm giác khó chịu thế, trống ngực cứ đập thình thịch không cho cô nghĩ về điều gì khác ngoài những kỉ niệm đã vụn vỡ từ rất lâu, đã bám bụi dày đặc, nhưng rất sắc…cứ vậy mà cứa vào tim cô, chảy máu, đau. Tình yêu bắt đầu đã không có lí do thì khi chia tay chẳng có lí do nào thỏa đáng cả. Cô không cần điều đó để bám víu, để kể lể với mọi người rằng “tôi buồn lắm, tôi đau lắm, người ta đã bỏ tôi rồi đấy”…. Cô với anh đến với nhau quá nhanh, nhưng tình cảm nồng nàn cũng đâu có kém gì ai. Thậm chí, cô cùng anh đã suy nghĩ về viễn cảnh tương lai, có cô, có anh, có đám nhóc cười nói vui vẻ dưới chung một mái nhà. Có người bạn nói với cô rằng: “ Đến với nhau nhanh như vậy liệu có bền lâu?” Bền lâu hay không là do mình. Cô nghĩ vậy đấy. Ấy thế mà chỉ vài lần cãi vã, chỉ 1 2 lần vô tâm mà cô và anh- cũng nhanh chóng khép lại câu chuyện tình bao người ngưỡng mộ như chẳng có gì đáng ngạc nhiên- một cái kết đc dự báo trước ngay từ khi bắt đầu..
Người ta bảo, tình yêu phải vượt qua sóng gió mới có thể bền vững lâu dài. Cô và anh, còn chưa chạm đến sóng gió, còn chưa trải qua những nỗi dằn vặt thâu đêm gục mặt vào gối mà khóc nức nở, bỏ ăn bỏ ngủ tinh thần suy sụp, phải chăng vì quá bình yên mà không cam lòng, yêu thương như vậy là chưa đủ? Cứ thế mà xa nhau, cứ thế, anh không còn nhìn cô bằng ánh mắt ngập tràn những yêu thương mà thay vào đó là một khoảng không vô tận, trong đáy mắt anh hình ảnh cô đã biến mất tự lúc nào, tựa như bầu trời đêm đông u ám, đen đặc bao phủ lấy cô khiến cô ngộp thở, cứ thế những lời hỏi han quan tâm từ anh chỉ còn là trách nhiệm, cứ thế cô thức đêm thức hôm làm đồ tặng anh nhưng chi nhận lại vỏn vẹn 2 chữ “cảm ơn”. Sinh nhật cô, anh rủ cô đi xem phim, một bộ phim anh thích. Trong rạp tối om, 2 đôi mắt chăm chăm nhìn vào những hình ảnh chớp nháy liên tục, 1 lạnh lùng không cảm xúc, 1 nước mắt lặng lẽ rơi, cô chẳng buồn gạt, anh cũng không biết hay cố tình không biết, cô thấy hô hấp khó khăn, chếnh choáng chơi vơi, cô cố tình nắm tay anh,là lần đầu tiên cô chủ động, nắm thật chặt, cố tìm kiếm cái gì đó để níu giữ anh, để tìm đc anh của ngày xưa, ngày mà anh cầm đôi tay cô áp vào má và nói “mãi ở bênh anh nhé”….. tay anh vẫn ấm nhưng….sao cô cảm thấy lạnh lẽo thế, cô độc thế…Anh từ từ nới tay cô, rồi buông, rồi chìm trong im lặng…
Cứ thế Anh rời xa cô, để cô lại với nỗi tiếc nuối, với niềm tin lụi tàn, với tình yêu dành cho anh khi vẫn còn mãnh liệt lắm. Cô chật vật với thói quen không có anh bên cạnh, tự mình an ủi mỗi khi nản lòng, rằng anh sống rất tốt thì cô cũng vậy, cô gái của anh mạnh mẽ lắm mà. Cô nhiều lần muốn thoát khỏi cái bóng của anh, cũng gặp một vài người mới nhưng có lẽ anh “ích kỉ” quá, cứ chỉ muốn trong tim cô có mình anh thôi. Kể cả khi anh không còn ở bên cạnh. Thời gian cũng thật độc ác, nó cứ giằng co với cô, cố gắng đoạt lấy anh từ cô, xóa dần những cảm xúc của cô về anh. Cô không còn giật thót khi có ai đó vô tình nhắc đến tên anh, không còn mải miết chạy theo những kí ức ngọt ngào chập chờn trong giấc ngủ, không còn nửa đêm giật mình tinh giấc bỗng thấy cô đơn trống trải r tự mắng mình thật ngốc, không còn cảm thấy tò mò về cuộc sống của anh hiện tại nữa, anh sống ra sao, đã quên cô rồi chứ.
Thời gian thật đáng sợ, cảm xúc con người cũng thật đáng sợ, đến lượt cô buông tay rồi…Bỏ cuộc ….Cô đã sống trong quá khứ đủ lâu để nhận ra cái cô cần bây giờ là gì. Là một cuộc sống mà anh chỉ là 1 người đã giúp cô đi 1 quãng đường , còn phía sau và mãi mãi sẽ là 1 ng đồng hành khác đi cùng cô đến chân trời góc bể. Cô không buồn nữa, chỉ là, đang đối mặt với một thói quen…
Hàng cây vẫn vậy, vẫn đang thay lá nên trơ trọi, nhưng trông chúng chẳng hề cô đơn, cô vận bộ cánh mới, hít hà cái không khí ẩm thấp này, trà sữa lipton hương bạc hà phảng phát quanh đầu mũi, vốn dĩ, chẳng có gì là quá tệ…
Cái truyện ngắn viết đã 3 năm r giờ mới lôi ra chỉnh sửa :3 trc h vẫn thích có 1 ông anh trai và ao ước có 1 ông anh trai nhưng ông trời lại an bài cho mình làm bà chị cả khó tính đanh đá của 1 con nhóc kém mình 9 tuổi
ヾ( ̄0 ̄; )ノ => mình nhận kha khá anh trai kết nghĩa ^_^
Kết thúc 1 ngày vô dụng *ngao ngán tột độ*

20h11'...
Du ngồi trước laptop, khì khu "viết" từng dòng với một chút bồn chồn, một chút buồn, một chút hi vọng....
" Anh hai!
Em không biết liệu anh có đọc được những dòng này không nhưng em vẫn viết, vẫn có quyền hi vọng anh nhỉ ^^~
Anh có biết mai là ngày gì không, ngày Quốc tế Phụ Nữ 8/3- ngày của mẹ chúng ta, phải không anh? Em không biết năm nay hai anh em mình có cùng nhau đi chọn hoa cho mẹ hay không nữa.....haiz… Buồn thật!
Em vẫn nhớ 8/3 năm ngoái, em vừa đi học về, anh lôi tuột em ra cửa hàng hoa để chọn hoa cho mẹ, anh bảo con gái có "gu" thẩm mỹ tốt hơn con trai ( cái điều đương nhiên này đc thế giới chứng nhận rồi :3)
Trên đường đi em nũng nịu:
-Anh hai ko có quà cho em à?
- Cô là phụ nữ sao :v
- Em chưa phải phụ nữ nhưng vẫn thuộc 1 nửa thế giới này >_<
- Mồm mép thấy gớm, Tối nay anh rửa bát cho ok chưa?
- Chưa
- Sao lại chưa?
- Anh cho em mượn nick game 2 ngày :P
- Trời con gái gì mà...
- Anh hứa đi
- Vâng, tuân lệnh cô nương!
- Không biết ba tặng quà gì cho mẹ anh nhỉ
-uhmm...
Lúc cô bán hàng hoa nói mẹ chúng ta thật là một người phụ nữ hạnh phúc, em đã rất vui nhưng em đâu biết rằng đâu phải mẹ lúc nào cũng hạnh phúc như vậy...
Có lần em hỏi anh:
-Sao dạo này trông mẹ buồn và mệt mỏi thế ? Có chuyện gì phiền lòng phải không anh?
Anh ngập ngừng và trả lời 1 câu khó hiểu:
- Nhóc còn nhỏ chưa hiểu được đâu
Em vẫn cố gặng:
-Em đâu còn bé nữa…
...
Tiết trời tháng ba ấm áp. Yên Bình. không lạnh buốt như mùa đông mà cũng không nắng gắt và nóng bức như mùa hè. Nắng tháng ba đẹp lắm, nắng chiều nhẹ tênh lung linh như những viên pha lê lấp lánh quyện với những cơn gió bất chợt thoáng qua làm những cánh hoa rung khẽ và đẹp đến lạ lùng. Em có thể cảm nhận cái không khí nhộn nhịp này khi đâu đâu cũng thấy hoa ngập tràn những con phố, chồng đi chợ thay vợ, con trai viết những dòng yêu thương lên chiếc thiệp để tặng mẹ, bạn trai tỉ mẩn chọn quà cho người yêu,….Ngồi sau xe anh, em nghêu ngao hát và tưởng tượng ra khuôn mặt hạnh phúc và nụ cười rạng rỡ của mẹ khi nhân được món quà nhỏ của hai anh em mình và khi em chạy đến ôm chầm lây mẹ mà nói: Con yêu mẹ!
Nhưng cái đầu ngây thơ của em mà anh vẫn hay chê là ngốc đâu có biết được hôm ấy em chỉ có thể thấy nước mắt mà thôi...
Đáng lẽ giờ này 2 anh em phải ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức mẹ chuẩn bị cho bữa tối, đi từ ngoài cổng sẽ cảm nhận được cái bụng đang réo o o vì thèm món sườn chua ngọt bởi công thức thần kì chỉ của riêng mẹ, hơn nữa hôm nay là ngày đặc biệt: ngày 8/3 và ngày ba về nhà. Ba thường xuyên đi công tác xa nên cả tháng có khi chỉ về 1 lần, chỉ ở nhà 1 ngày rồi hôm sau lại vội vã đi làm…Hôm nay ngôi nhà quen thuộc im ắng lạ thường, phòng bếp không chút ánh sáng, lạnh tanh ….
Vừa vào đến nhà, 2 anh em đứng sững khi nghe thấy tiếng cãi vã, tiếng khóc thút thít, tiếng đổ vỡ....Anh chạy ngay lên tầng, em giật thót, cũng chạy theo, trên tay vẫn cầm giỏ hoa lan thơm ngào ngạt ...Mẹ ngồi trên ghế, khuôn mặt méo mó, nước mắt lưng tròng, một bên má vẫn hằn đỏ sự giận giữ điên cuồng của người mà mẹ đã từng yêu thương hết mực. nhìn thấy anh mẹ liền vội gạt nước mắt, cố nặn ra nụ cười ngượng ngịu, nấc lên từng tiếng nghẹn ngào:
- Các con..về rồi à...để mẹ xuống dọn cơm....
- Cô đứng yên đấy? Tôi còn chưa xong chuyện với cô!
…Có mùi rượu nồng nặc trong không trung…..
- Thôi đi!!! Anh hét lên, em chưa bao giờ thấy anh như vậy, trong mắt anh hằn lên tia đỏ, môi mím chặt, tay nắm chặt, anh nhìn mẹ đau xót, nhìn ba đầy oán giận. Dưới chân anh là những mảnh vỡ của cái bình thủy tinh tự tay mẹ chọn. Chân anh chảy máu, anh không quan tâm….
Em chỉ biết khóc, em bàng hoàng, vô thức giỏ hoa rơi xuống sàn nhà… Em chạy lại ôm mẹ, nức nở. Em ko tin chuyện này lại xảy ra...ba rất yêu mẹ mà... ??? Sao lại như thế?? Thì ra bấy lâu nay mẹ sống như thế này sao? Mẹ giấu chuyện này chỉ mình mẹ chịu đựng, để em ảo tưởng về một gia đình hạnh phúc ấm êm sao? Ba là niềm tự hào của em mỗi khi nhắc đến trước bạn bè….Và vì sao…anh lại không nói với em..???
Trong tâm can em đau lắm, hận lắm, 1 gia đình tưởng chừng như yên ấm mà bây giờ cứ như một mớ hỗn độn, đổ sụp ngay trước mắt, 1 quả cầu pha lê hoàn hảo đã vỡ vụn. Tan. giống chiếc bình thủy tinh không còn nguyên vẹn đang vương những mảnh vỡ trên sàn. Thực em vẫn không tin được chuyện này đâu anh//
-Cái con nhỏ này, lớn rồi mà khóc như con nít, mẹ không sao....
Mẹ cố an ủi em như vậy đấy...
-....
Tối hôm ấy chỉ có 3 mẹ con ăn cơm, nói là ăn cơm nhưng em cảm giác như đang nuốt những hạt gạo khô khốc, cổ họng đắng ngắt, em biết anh buồn và bực bội. Anh ăn quấy quá cho xong rồi lên phòng ba, em biết anh và ba to tiếng vs nhau, và câu cuối cùng, khi anh ra khỏi cửa phòng, ba gắt lên:" Mày đi ra khỏi cái nhà này ngay lập tức, tao không có đứa con như mày!" Rồi anh đi…mang theo va li quần áo..mặc cho mẹ ngăn cản, mặc cho em gái van nài... Hôm ấy là một ngày tồi tệ...
Anh quá đáng lắm anh biết không? Anh đi rồi còn ai chơi bài uống nước với em, ai chơi game cùng em, ai dạy em học tin, ai đưa em đi xem phim, ai đùn đẩy rửa bát với em và hứa cho em kẹo?? Anh làm mẹ khóc nhiều lắm, mẹ lo lắng cho anh, thức trắng bao đêm rồi, trông mẹ tiều tụy đi nhiều, da không còn hồng hào như trước, những cơn ho trở mùa cứ ghé thăm bất chợt, thi thoảng em lại thấy mẹ ngắm nhìn ảnh anh em mình hồi bé, cứ ngồi im thế thật lâu… em thấy mình thật vô dụng, em chỉ biết an ủi mẹ rằng anh đang sống rất tốt anh có thể tự lo cho mình, anh là con trai của mẹ, là anh trai của em mà....
Anh nói anh đang làm một lập trình viên cho 1 công ty tư nhân nổi tiếng, biết tin này mẹ vui lắm. Mẹ đã cười nhiều hơn cho dù ba vẫn đi thường xuyên và rất ít về nhưng trong thâm tâm em biết mẹ rất tự hào về anh và rất nhớ anh đấy! Em đã nói chuyện với ba, ba nói ba có lỗi với mẹ và anh em mình, ba cũng buồn và khổ tâm lắm ba hứa sẽ quan tâm hơn đến gia đình mình, sắp tới ba không phải đi làm xa nhà nữa, gia đình mình sẽ lại đoàn tụ, lại vui vẻ phải không anh?
Mà thôi, em không nhắc những chuyện buồn nữa đâu, tối lại mất ngủ mọc mụn chết hì hì. Em nhớ anh lắm, 1 năm rồi không biết có đẹp trai ra được tí nào không, có bạn gái thì dẫn mau về nhà để em duyệt nhé ^^
Anh hai giờ đang làm gì nhỉ? Mai anh về nhà đi nhé, em với anh sẽ cùng đi mua hoa cho mẹ, được ko anh bởi vì mai là một ngày đặc biệt- đặc biệt đúng nghĩa! Chắc chắn là như vậy
Em gái ngoan của anh!"
Du viết xong, r send đến 1 địa chỉ mail mà có lẽ chủ nhân của n sẽ chẳng bao giờ dùng đến.
.....................................................................................
22h
-Ê, chưa nghỉ a`?
-Ừ
-Chăm chỉ vừa thôi con mọt này, đi ăn khuya cùng tụi này luôn nhá
-Mấy ông đi trước đi
-Nhanh lên đấy, hôm nay sếp tổng khao
-Biết rồi biết rồi
Minh bật cười,đóng tab mail vừa đọc xong, cái con nhỏ lanh chanh này vẫn vậy....Anh cũng nhớ nhóc lắm đấy :)
Trên bàn làm viêc, một chiếc khung ảnh chụp cả gia đình hạnh phúc trong 1 ngày nắng đẹp như pha lê.....
"Mẹ, ngày mai con sẽ về!"

Ng ta vẫn thường nói: “nắng mưa là việc của trời” ấy thế mà nhiều khi việc nắng mưa của ông trời lại khiến cho nhân gian có biết bao điều thú vị
T ko biết các bạn nghĩ thế nào nhưng tôi ghét mưa, ghét bị những giọt nước táp vào mặt khi đạp xe nhanh tới trường để kịp h học, ghét con đường bị nước mưa làm ngập ngụa, mưa thì chẳng đi đâu đc, mưa thì mọi kế hoạch tụ tập sẽ đổ bể...v..v.... T có hàng trăm lí do để biên mưa thành 1 kẻ khó ưa và đáng ghét
Vậy mà vẫn có những ng rất thích mưa, ấy là khi khi ng ta y....
....
Mưa làm mọi thứ trở nên lãng mạn. Với tôi, ngồi chỗ quen thuộc trong quán cafe, nhâm nhi tách capuchino béo béo ngậy ngậy thơm mùi sữa, đọc sách của Marc Levy , trong quán ngân nga bản kiss the rain của yiruma bên ngoài trời mưa rả rích, vậy có đc coi là lãng mạn ko nhỉ?
Chắc chắn ko rồi, vì.... lãng mạn của y khác lắm. Tôi bất giác ngó ra ngoài khung cửa kính, 1 đôi bạn học sinh đi dưới mưa, anh bạn cầm chiếc dù lớn thi thoảng bối rối liếc nhìn cô bạn tóc buộc bổng khép nép bên cạnh đang nở 1 nụ cười ngượng ngùng đáp lại, cả 2 ko nói j, chỉ thấy cậu bạn vụng về dìu cô bạn trên con đường trơn trượt. có thể đây sẽ là 1 trong những kỉ niệm khó quên của 2 ng, và đương nhiên ko thể thiếu sự góp mặt của mưa trong những kỉ niêm ấy
Lãng mạn là vậy đấy. Đơn giản chỉ là cái nắm tay,1 ánh mắt ấm áp, 1 nụ cười hiền cũng khiến con tim ai đó chợt rung lên khe khẽ.

.....
Sống là không chờ đợi, đây là câu châm ngôn của rất nhiều bạn trẻ ngày nay. Cuộc sống cứ vội vã như thế, xô bồ như thế nhưng bỗng 1 ngày, khi bạn đang hối hả từ lớp học thêm trở về, vừa mệt, vừa đói, đã vậy ông trời kon` đổ mưa trắng trời trắng đất, bạn hậm hực bực mình vì phải nép mình vào trạm bus cho khỏi ướt và chờ chuyến tiếp theo
Nhưng rồi, bạn lại thấy thú vị khi đưa tay ra nghịch những giọt nước bé xíu trên mai hiên rớt xuống tay, mát lạnh, mỉm cười vì cậu bạn đeo headfone đứng gần đó nhìn bạn 1 cách chăm chú rồi bất giác mặt đỏ lựng như bị bắt quả tang,....Chờ đợi cũng có cái thú vị của nó đấy chứ, nhất là chờ đợi trong cơn mưa

Tôi còn nhớ đã đọc 1 câu chuyện ty rất lãng mạn trên mạng- 1 tâm sự của 1 anh chàng yêu cô gái hơn tuổi mình. 2 ng y nhau dc 1 thời gian nhưng khi gia đình cô gái ko dồng ý và kịch liệt phản đối, cô gái rất thất vọng và trong 1 ngày mưa, cô gái nói chia tay....Chàng trai cứ thế đi theo cô gái về tận nhà. Đến khi cô gái đóng cửa chuẩn bị vào trong chàng trai liền nắm tay cô gái hát bài Cơn mưa tình yêu. Cô gái cứ thế khóc, 2 ng cứ thế đứng dưới màn mưa nhạt nhòa. Câu cuối cùng chàng trai nói rằng: Hãy dũng cảm lên e, a tin thỳ e cũng phải tin, a lm dc thỳ e cũng sẽ lm dc, a ko quan tâm ng đời nghĩ j a chỉ biết rằng a ko thể sống thiếu e hãy lm vk a nhé” sau đó chàng trai từ từ quỳ xuống trao nhẫn cho cô gái.... Với nỗ lực của cả 2 ng cuối cùng gia đình 2 bên cũng đã đồng ý và 1 đám cưới hạnh phúc đã diễn ra
...

Mưa khiến ai đó thấy dc niềm vui nhỏ bé
Mưa khiến ai đó cảm thấy nhớ nhung
Mưa khiến ai đó mỉm cười
Mưa khiến ai đó yêu thêm những ngày nắng ngập tràn
Mưa cũng là chứng nhân cho những giọt nước mắt chia li
.....
Như bài hát " Why does it rai" của Darin có câu “ h t chỉ khóc mà thôi. Lm ơn hãy cho t biết vì sao trời lại mưa?
Ng ta hay nghĩ rằng, mưa và nc mắt giống nhau vì nó buồn và dễ khiến cho ng ta thay đổi cảm xúc.

Thêm một lời dại dột Tức thì em bỏ đi
Nhưng thêm một chút lầm lì
Thế nào em cũng khóc
Thêm một người thứ ba
Chuyện tình đâm dang dở
Cứ thêm một lời hứa
Lại một lần khả nghi
Chỉ 1 chút giận hờn, chỉ 1 cơn mưa, tất cả sẽ chỉ còn là nước mắt hòa trong màn mưa mịt mùng.
Có đứng dưới mưa, ng ta mới cảm thấy dc cái lạnh thấu xương của sự hụt hẫng tột cùng đau khổ khi 1 nửa của mình, vừa mới đây thôi, còn đứng trc mặt mà h chỉ còn tiếng mưa cùng bản giao hưởng buồn mà nó tạo ra, để rồi mưa dày vò bạn bằng những nỗi nhớ....Bạn mới nhận ra mình đã mất đi 1 điều j đó quá quan trọng nhưng tất cả đã muộn....
Tôi rất tâm đắc câu nói : Yêu thương đôi khi là buông tay ra để bàn tay ấy nắm lấy 1 bàn tay khác phù hợp hơn.
Buông tay...2 từ nghe nhẹ nhàng thế nhưng lại là dấu chấm hết của 1 màu hồng, của những kí ức đã từng tồn tại. Có ng sẽ nói điều ấy thật vô vị nhưng có lúc đấy lại là 1 lời khuyên đúng đắn....... giống như ko thể pha capuchino trên 1 chiếc li dùng để uống champange hay vang , hương vị của nó sẽ ko trọn vẹn. KHi ấy bạn sẽ làm j? Y là phải dũng cảm chấp nhận, chấp nhận buông tay khi ko thể níu kéo, b sẽ ko hối hận nếu bạn đã yêu hết mình.
Đừng buồn nhé, chỉ là bạn chưa tìm dc chiếc tách phù hợp mà thôi....

...
Ty là thiên đường chất chứa mọi cung bậc cảm xúc: đau khổ có, hạnh phúc có, nụ cười có, nước mắt có....nhưng nếu bạn ko biết dung hòa những yếu tố trên thỳ thiên đường của bạn sẽ biến thành vỏ ốc: trống rỗng và lẻ loi
Vậy đấy, tôi ko thjc mưa nhưng tôi ko thể cấm ông trời ko đổ mưa xuống đc vì có rất nhiều ng cần mưa: cần mưa để xóa đi nỗi nhớ, cần mưa để gợi lại những yêu thương, cần mưa để gắn kết 1 nửa đang rạn nứt. Tôi ko thể ích kỉ dc đúng ko^^
Tôi chợt nhớ ra cậu bạn thích thầm tôi sáng nay chở tôi về, trời cũng mưa. Biết đâu 1 ngày nào đó t lại yêu mưa thì sao nhỉ :)





;;
Subscribe to:
Nhận xét (Atom)
